Bài viết của nhà văn Nguyễn Xuân Hưng: http://nguyenxuanhung.com/page/detailinfo/idc/9/id/318/doc-sach-chua-xuat-ban-cua-nguyen-duc-to-luu.html
Tác giả Minh Xuân có một cuốn sách, giải mã các vấn đề lịch sử thông qua các truyền thuyết, huyền thoại dân gian. Căn cứ vào kết quả điền dã, khảo cứu các thần phả của các đền miếu cổ, Minh Xuân đã lý giải lại toàn bộ quá trình cổ sử của Việt Nam. Tôi tạm coi đó là những giả thuyết, mà khi đọc các giả thuyết này, tôi tin rằng đại đa số bạn đọc sẽ như bị ong đốt, nếu như bấy lâu nay chúng ta được dạy sử một cách một chiều, tiếp nhận văn bản kiểu tuyên truyền.
Tôi không bất ngờ vì những lập luận của tác giả. Bởi vì bấy lâu nay, tuy không phải người nghiên cứu lịch sử, mà chỉ là người đọc sử để hiểu tinh thần lịch sử, nhằm dựng ra các tiểu thuyết lịch sử, thì dần dần, tôi cũng cảm thấy nhiều điều vô lý trong chính sử nước nhà. Ví dụ, vấn đề nhà Triệu với lịch sử dân tộc; vấn đề truyền thuyết Hùng vương, An Dương vương, hay vấn đề bà Trưng, bà Triệu…
Dù
cho có nhiều vô lý, nhưng nếu có người bảo với bạn: Lưu Bang chính là
Triệu Đà, là Lý Bôn, bạn có chịu được không? Lại bảo rằng: Lý Ông Trọng
chả đi làm quan ở đâu xa, mà làm quan chính tại đất đai ngày nay là nước
Việt Nam, bạn thấy thế nào? Lại bảo: Lưu Bang chính là Nam Việt đế,
khởi nghĩa tại Thái Bình ở nước ta, thì bạn có cười không?
Theo
tôi, Minh Xuân đã cố gắng giải mã các sự kiện lịch sử, dựng lại một
thời kỳ mà theo tác giả là u tối, lờ mờ, bị các nhà sử học Hán tộc (Đông
Hán) làm cho nhòa nhoẹt đi. Đó là một cố gắng rất lớn. Dù cho có một
phần nhỏ trong các giả thuyết của tác giả thành công, thì cũng là một
tác phẩm vĩ đại.
Tôi
nhớ lại, một thời cách đây nhiều năm, có ông Lê Mạnh Thát đã đưa ra một
số giả thuyết sử học, mà nhà báo Hoàng Hải Vân đăng nhiều kỳ trên báo
Thanh Niên, sau đó rộ lên khen chê một dạo. Tôi đã tiếp xúc với một
Thượng tọa có học hàm, học vị Thiền học, vị này cũng khéo léo chê ông Lê
Mạnh Thát, nghĩa là không tiêu hóa nổi các giả thuyết ấy. Đại khái,
bằng tư liệu cổ sử ông Thát sưu tầm, ông Thát lập luận rằng: Không có An
Dương vương, từ đó mà không có Triệu Đà; trước năm 43 khi Hai Bà Trưng
thất bại, nước ta vẫn là chế độ của Hùng vương, ông Thát cũng cho rằng,
truyền thuyết bọc trăm trứng có thể đã mượn của Ấn Độ trong sử thi
Mahabharata, khi sử thi này truyền vào Việt Nam cùng với đạo Phật. Tôi
nhớ là ông Lê Mạnh Thát đã bị đánh hội đồng như thế nào, từ các nhà sử
học đến một ông viết bình luận văn học cũng viết bài đầy chất kẻ cả.
Nay,
tôi nghĩ ông Minh Xuân nên cố gắng cho in cuốn sách này, hoặc tóm tắt
lại những luận điểm cơ bản nhất để đăng vài kỳ trên một báo có số lượng
bạn đọc lớn, thì vấn đề sẽ được đặt ra nghiêm túc hơn, sau đó, các nhà
sử học sẽ phải vào cuộc, tranh luận với tác giả, từ đó mà các giả thuyết
của Minh Xuân sẽ đến với nhiều bạn đọc quan tâm hơn. Tôi tin rằng, phản
bác ông Minh Xuân khó khăn hơn phản bác Thiền sư Lê Mạnh Thát. Bởi vì
phương pháp của ông Thát là căn cứ vào tài liệu cổ sử để suy đoán, còn
theo ông Minh Xuân, ông căn cứ vào tín ngưỡng và truyền thuyết dân gian.
Hai phương pháp này đối ngược nhau. Lê Mạnh Thát căn cứ vào tư liệu
thành văn của các nguồn khác, để bác bỏ truyền thuyết, đó là một con
đường có vẻ sai lầm. Còn Minh Xuân căn cứ vào truyền thuyết, bóc tách
lớp vỏ ngôn từ để đối chiếu với văn sách, đó có thể là con đường đúng.
Có
một việc tôi cảm thấy lập luận của Minh Xuân là đúng, nhưng không biết
chứng minh. Đó là tập quán phân chia Nam Bắc trong sinh hoạt xã hội
Trung Quốc đương đại. Người Hán gọi ngôn ngữ vùng Quảng Đông, kinh đô
nước Nam Việt cũ, là Việt ngữ. Họ giữ lại yếu tố Việt trong phần lớn tập
quán văn hóa của họ. Còn chúng ta, người Việt Nam lại coi họ là người
Hán. Ở đây, lòng tự hào dân tộc cũng cần một chút phân tích. Nếu như
thuyết của Minh Xuân là đúng, cũng tức là cha ông ta đã đúng, rằng Triệu
Đà là vua tổ nước ta, sau thời đại Hùng vương, thì lãnh thổ của chúng
ta là gồm toàn bộ phía nam Trung Quốc. Như vậy, giống như vua Quang
Trung đòi đất lưỡng QUảng, vua Gia Long đặt tên nước là Nam Việt, có ý
muốn thu hồi lãnh thổ cha ông. Nếu công nhận điều đó, chúng ta hoàn toàn
có quyền tự hào rằng mình là hậu duệ của một thời đại rực rỡ, mà người
Hán đã cướp đất của tổ tiên ta. Người Trung Quốc hiện nay chắc chắn rất
sợ lý thuyết này…
Từ
xưa đến nay, chân lý không phải lúc nào cũng ở phía số đông, mà trong
khoa học, chân lý bao giờ cũng xuất phát ở phía cô đơn. Tôi không nhất
nhất coi giả thuyết của Minh Xuân là đúng, nhưng tôi thành thực thán
phục cách làm việc của Minh Xuân. Nếu ông Minh Xuân có thể đưa vấn đề ra
rộng rãi, thì rất cần thiết cho việc nghiên cứu, dạy và học lịch sử dân
tộc.
Bạn đọc quan tâm tìm đọc sách xin liên hệ: bachviet18@yahoo.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét